Nguyễn Quang Vinh
Theo FB Nguyễn Quang Vinh
Chia sẻ với nhiều tờ báo về việc sẽ không còn đưa tin đưa tiếc, bình luận bình liếc, kỷ niệm kỷ niếc ngày 17/2 nữa, và cũng sẽ không còn đọc thấy những bài báo đầy nước mắt, đầy lửa cháy, những kỷ niệm cả dân tộc không quên về ngày Trung Quốc đưa quân xâm lược nước ta trên toàn tuyến biên giới ( 17/2/1979). Nước Nam mình rứa thôi, dù mới đây, các báo đồng loạt đưa tin sẽ kỷ niệm nào là ngày Hoàng Sa mất vào tay Trung Quốc, nào là ngày 17/2 chống xâm lược Trung Quốc, thì bây giờ lại vắng teo, rồi cũng chẳng biết đâu, vài ngày sau lai đồng loạt đưa, cũng là cách để dân mình nổi cáu lên lại bố tiên sư thôi.
Cũng như fb Mạnh Quân, biên tập viên một tờ báo nổi khùng lên vì phải ngừng bài đăng về chủ đề Trung Quốc xâm lược, đã bố tiên sư chúng nó trong stt của mình: Đéo mẹ, anh em báo chí kêu khổ vì các bài về về 35 năm chiến tranh biên giới đổ liểng xiểng, toi công bao nhiêu ngày lăn lộn trên Hà Giang, Lạng Sơn...Rõ là chẳng có thế giới âm ? Nếu có, anh linh của những anh hùng dân tộc chống giặc Tàu đã phải về, vặn cổ những thằng nào không cho đăng các bài đó rồi. Bên Tàu thì nó tha hồ viết: 40 năm Hoàng Sa về đất mẹ, rồi 35 năm chiến thắng chiến tranh biên giới...Báo chí ta thì gần như không được dòng nào. Uh thì cũng phải giữ gìn quan hệ, nhưng hèn mạt đến độ đấy, nó càng khinh cho, lấn lướt thêm chứ tốt đẹp gì. Bao đời nay, lạ gì cái thói "mềm nắn rắn buông" của bọn Khựa ? Bao nhiêu triều đại đã qua của VN, chưa từng thấy triều đại nào hèn đớn với bọn Tàu thế này. Vừa nhận được mấy bài quá hay của một anh bạn viết về những ngày chạy loạn của dân ngày 17.2, những mất mát, kháng cự của quân dân Lạng Sơn, Hà Giang...Hay chẳng kém bài "Biên giới tháng 2" của anh Huy Đức là mấy. Mà cơ quan bảo không đăng được vì: a,b,c...Giận quá, ít khi chửi tục nhưng xin phép bà con cứ cho chửi một câu: Bố tiên sư chúng nó.
Khổ thân thằng bạn em mình, fb Mai Thanh Hải, rồi đi theo cả Đào Tuấn nữa, lặn lội rét mướt, khổ cực, tìm kiếm nhân chứng, ghi chép, ảnh iếc, còn tìm cho được cái o bộ đội cứu sống cháu bé trong cuộc chiến tranh biên giới 1979 khiến nhiều người đọc stt của Hải trong cuộc hành trình tìm kiếm rới nước mắt, và chờ đơi loạt bài hay, nhưng rồi, bố tiên sư, cũng đành quăng gánh thông tin, về lại, ngồi cà phê, nghe băng, xem ảnh, nhớ lại bao gương mặt nhân chứng các cựu chiến binh, đỏ hoe con mắt mà bố tiên sư chúng nó thôi chứ biết làm thế nào. Đọc những dòng trên stt của Mai Thanh Hải mà đau nhói: Mình công cốc không sao, thôi thì: Cái nghề ở thời buổi này nó thế.
Đành nặn ra chữ, viết linh tinh lễ hội - cảnh sắc - chốn du lịch ăn chơi gặp dọc đường trong cả tháng lê gót biên cương, để đủ định mức và nhuận bút bù đắp tiền xăng xe, cũng xong...
Nhưng với các nhân chứng đã tìm gặp - phỏng vấn và bài đặt cộng tác viên từ mấy tháng trước Tết, biết ăn nói thế nào bây giờ?.
Thôi thì lại mang tiếng: "Cũng nói phét lừa đảo như các cánh báo chí trước đây, hỏi lắm chụp nhiều, nhưng đến ngày cứ im như thóc, chả thấy tăm hơi chữ nghĩa đâu!"...
Lịch sử dân tộc này không có trong hành trang mình chữ HÈN bao giờ, hãy nhớ như vậy, bố tiên sư chúng nó.
------------
Đến như cái bia tưởng niệm chiến thắng thế này cũng bị đập bỏ, khoét luôn cả chữ quân Trung Quốc xâm lược thì nói làm gì nhiều lời.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét